Đời người sống có tốt hay không, về cơ bản chính là xem năng lực giải quyết vấn đề của bạn mạnh đến đâu.
Hôm qua, khi ăn cơm cùng với cậu bạn đại học, cậu ấy than phiền với tôi, một tháng nay công việc của cậu ấy là một tháng đầy máu và nước mắt. Công ty của họ có một vị lãnh đạo cốt cán đột nhiên xin nghỉ việc, trong chớp mắt tất cả nhân viên công ty rơi vào tình trạng cực kì hỗn loạn.
Trước đây mỗi khi họp, đều là vị lãnh đạo cốt cán này truyền đi chỉ thị của lãnh đạo cấp cao trong công ty xuống nhân viên, sắp xếp công việc cẩn thận chu đáo, chỉ huy đội ngũ nhân viên làm việc ngăn nắp có trình có tự.
Nhưng ông vừa mới đi, công ty loạn thành một mớ hỗn độn, bạn tôi đột nhiên nhận chỉ thị tiếp nhận công việc trước đây của vị lãnh đạo này.
Kết quả, chưa đầy nửa tháng, trong đầu đã ươm mầm tư tưởng nghỉ việc. Cậu ấy chia sẻ, ông chủ luôn luôn rất thích vứt cho cậu ấy củ khoai lang nóng, có cầm thế nào cũng chẳng thể cầm nổi.
Nếu không phải là chỉ huy một cách một cách bừa bãi, thì chính là trong bữa ăn với khách hàng, uống quá thêm 2 chén là sẽ lắc lư theo khách hàng.
Kết quả, sau hôm đó, vị khách đó đến tìm cậu ấy đòi thực hiện lời hứa, cậu ấy tức đến mức mặt đỏ tía tai. Nhưng ông chủ chỉ buông một câu bâng quơ, anh chỉ có hai lựa chọn, "một là nhẫn nhịn, hai là nghỉ việc."
Cậu ấy định xin nghỉ việc thật.
Tôi hỏi cậu ấy, vậy trước đây vị giám đốc cũ của cậu ấp gặp trường hợp như thế này sẽ giải quyết như thế nào?
Cậu ấy bỗng nhiên cảm thán, có những người, lúc ở trước mặt mình, không biết cách trân trọng, không chịu đi học hỏi. Khi họ đi rồi, bạn mới phát hiện, hóa ra người ta giỏi đến mức bạn chỉ có đứng từ xa nhìn.
Vị giám đốc CEO của Ali Pay Bành Luy từng nói về Jack Ma: "bất luận Jack Ma quyết định điều gì, nhiệm vụ của tôi chỉ là hỗ trợ những quyết định đó từng cái từng cái một trở thành quyết định đúng đắn."
Vừa mới nghe, tất cả chúng ta đều cảm thấy đây chẳng khác gì lời nói nịnh nọt ông chủ, nhưng lâu dần, bạn sẽ phát hiện, điều đó chính là sự thật.
Sở trường của ông chủ là làm mọi thứ mà họ thích, còn những điều đó có thực hiện được không là do khả năng của bạn.
Do đó, tôi thường nghĩ, nếu như gặp những ông chủ không thể dựa dẫm được, giữa ra đi và nhẫn nhịn ở lại, còn có một con đường khác để làm đó là kéo ông chủ cùng thực hiện những chính sách mà ông ấy đưa ra.
Việc này rất khó, cũng rất khoai, nhưng nếu có thể thực hiện được, đó là một tài hoa cực kì đáng nể.
Những năm nay, mỗi người đều rất quan tâm về nhân tố chính của sự cạnh tranh là gì, có rất nhiều đáp án, nhưng nếu như nghĩ kĩ, năng lực nào là quan trọng nhất?
Có lẽ là năng lực "lấp đầy lỗ trống". Cái gọi là "lấp đầy lỗ trống", chính là năng lực giải quyết mọi vấn đề.
Cuộc đời của mỗi người, chính là một hố này tiếp đến một hố khác.
Không lấp được đầy lỗ này, liệu có thể lấp được trọn vẹn lỗ khác?. Điều đó được khẳng định rõ ràng, giữa sự khách nhau của tiền lương giữa 5 triệu và 50 triệu.
Không biết bạn có cảm giác này không, con người, sự vật có thể mỗi ngày đều có những trạng thái không giống nhau, tâm trạng khác nhau, nội dung công việc cũng hiếm khi lặp đi lặp lại, nhưng có một thứ, chưa bao giờ thay đổi, đó chính là " hố trống".
Bất luận là thảm họa thiên tai, tai nạn con người, rất hiếm có một ngày, không có bất kì sự việc nào xảy ra. Nhưng có những người trong công việc luôn luôn sóng yên biển lặng chẳng có gì làm khó được họ, chúng ta mải khâm phục họ, mải nghĩ họ thế nọ, thế kia, nhưng lại bỏ quên mất đánh giá về năng lực giải quyết vấn đề của họ.
Bộ phận của tôi có một cô gái, thành tích bình thường, chưa bao giờ nổi bất trước đám đông,
Nhưng ông chủ lại rất coi trọng cô ấy, mỗi năm đều tăng lương, tăng cấp là chuyện đều như vắt chanh. Có rất nhiều người không phục, bởi bất kì phương diện nào cô ấy đều không phải là người giỏi nhất.
Rất nhiều người nghị luận, nói ông chủ thiên vị cô ấy, tám phần là đi cửa sau.
Nhưng chỉ một câu nói của ông chủ khiến tất cả mọi người đều im lặng, "mọi người thử nhìn xem đội của cô ấy là những người như thế nào?".
Mọi người bắt đầu nhìn lại, không còn bất kì tiếng bàn luận nào nữa. Những năm trở lại đây, những thành viên trong đội của cô ấy đều là những người sớm nắng chiều mưa, hôm nay chỉ cần viết sai một số, ngày mai nộp sai báo cáo cũng chẳng bao giờ tự nhận trách nhiệm về mình, bất kì lúc nào cũng có thể ăn vạ, ầm ĩ.
Chúng tôi cực kì tò mò, sao cô ấy có thể sống sót trong đám người đó, thậm chí còn sống khá tốt.
Nhưng cô ấy luôn luôn giải quyết vấn đề một cách gọn nhẹ nhất.
Đời người sống có tốt hay không, về cơ bản chính là xem năng lực giải quyết vấn đề của bạn mạnh đến đâu.
Những năm trở lại đây, trên công việc đã qua của mình, tôi lĩnh hội được một điều sâu sắc, chẳng ai có thể cả một đời đều làm việc với những người giỏi, mà phần lớn thời gian, đều là quanh quẩn quanh việc đào hố và bị chôn dưới hố.
Cho dù cao thủ, cũng không thể tránh khỏi những lúc bị lật thuyền. Bởi vậy, có khả năng lấp được hố trống đó là năng lực cực kì quan trọng của con người.
Từng có một câu chuyện như thế này: Trong lúc đi phỏng vấn, lãnh đạo đưa cho bạn 200 nghìn, yêu cầu bạn đi mua một cốc cà phê, nhưng bạn phát hiện đó là tờ tiền giả, bạn nên làm như thế nào?
Tôi thầm nghĩ, nếu như là tôi, khẳng định sẽ âm thầm móc tiền của mình ra mua một cốc cà phê cho ông ấy.
Nhưng đồng nghiệp lập tức phản đối điều đó, hôm nay ông chủ đưa cho bạn một tờ tiền giả mua một cốc cà phê, ngày mai đưa bạn 10 tờ yêu cầu bạn mua một cái điện máy, ngày kia lại đưa cho bạn 100 tờ, yêu cầu bạn mua một cái điện thoại, bạn định dùng tiền của mình để bù lại chỗ đó đến khi nào?
Biện luận của cậu ấy không phải không có đạo lí. Những cuộc làm ăn mà không thu được lợi nhuận đều không thể kéo dài quá lâu, ở đâu cũng vậy.
Nhưng nói với ông chủ, đây là tiền giả, cũng không phải là cách hay. Nếu như ông chủ biết tiền đó là tiền giả, thì đó chính là đang cố ý thử bạn.
Nếu như ông ấy không biết đó là tiền giả, thì thật là mất mặt. Hơn nữa trong hai việc này bạn đều không thể mạo hiểm, nếu như ông chủ thật sự đang kiểm tra bạn, bạn nói, thật xin lỗi, không phải năng lực của tôi không có, mà yêu câu của ngài quá cao rồi, vậy không phải là chết chắc?
Có rất nhiều người nói, ông chủ đó thật vô vị. Ăn no dửng mỡ, dùng tiền giả để thử nhân viên. Nhưng thực tế mà nói, trong công việc, công việc hàng ngày của chúng ta chính là học cách để giải quyết vấn đề những vấn đề đó.
Thực ra, vấn đề này rất hay, bất luận kết quả là như thế nào, chí ít điều này rất thú vị, nghe thì rất đơn giản cầm 200 nghìn tờ tiền giả đổi lấy một cốc cà phê, nhưng đó là cả một sự chờ đợi mà ông chủ dành cho năng lực giải quyết vấn đề của nhân viên mình.
200 nghìn đổi lấy một cốc cà phê, nếu như là bạn bạn sẽ dùng như thế nào? Chỉ có những người cầm 200 nghìn tiền giả đi mua được một cốc cà phê mới được gọi là nhân tài.
Nếu nghĩ kĩ thì điều đó chẳng sai tí nào, nếu cả đời đều thuận buồm xuôi gió, sao có thể rèn luyện, hun đúc lên một con người tài năng, sao có thể nhìn ra khoảng cách giữa người với người?
Thực ra, cuộc sống của chúng ta cũng như vậy.
Quá khứ, bạn luôn cho rằng, cuộc đời được coi là thuận lợi, chính là có thể từ đường A chuyển sang đường B mà không phải đi qua bất kì một con hẻm nó, sau đó mới phát hiện, thực ra để đi được đến cuối đường B bạn phải đi qua rất nhiều hố, chỉ là bản thân không nhìn thấy.
Bất luận bạn có cố gắng nhiều như thế nào, có ưu tú ra sao, bạn không bao giờ có thể trốn khỏi những hố đen đó. Bởi vậy, nói cuối cùng, cuộc đời bạn sống có tốt hay không, phải xem bạn lấp đầy được bao nhiều hố đen đó.
Bạn không chỉ phải có tinh thần không bao giờ đầu hàng, còn phải trang bị cho bản thân những kĩ năng mềm ứng xử cần thiết trong cuộc sống.
Quá khứ, tôi là một người theo chủ nghĩa hoàn mĩ, luôn luôn cảm thấy đời người mỗi bước đã bước đi phải là một bước đi thắng lợi. Qua dần theo năm tháng, càng ngày càng ý thức được, mọi người ta nhắc đến đôi lúc học cách chắp vá cũng có rất nhiều đạo lý.
Bạn luôn hi vọng mỗi bước đi của mình đều đúng, thực ra chỉ cần có thể vượt qua, đủ chứng tỏ bản thân mình đã thắng lợi
Giống như Bo Jack Horse Man đã từng nói: "Đời người chính là có đầy những kẽ hở."
Hay sự thiếu khuyết là một dạng hoàn mĩ, nhưng chí ít vế trước của nó là hiện thực tàn khốc.
Nếu đã là hiện thực thì phải học cách tiếp nhận, giống như mẹt tôi thường nói: "Trong nhà không có ngày nào là không có đồ vật bị hỏng, hỏng rồi sửa lại, sửa không được thì vứt, một ngày như vậy là qua rồi."
Bởi vậy, đừng bao giờ trong cuộc sống tự trồng cho mình những hi vọng không chân thực. Lúc nào cũng phải chuẩn bị tâm lí "lấp đầy hố".